Xiu rất yêu thương Giôn-xi. Tình thương yêu đó biểu hiện ở lỗi sợ của Xiu khi cùng cụ Bơ-men lên gác, họ sợ sệt ngó ra ngoài cửa sổ cây thường xuân. Rồi họ nhìn nhau chẳng nói năng gì. Lúc này trên chỉ còn một hai chiếc lá. Xiu cứ lo sợ mình sẽ ra sao nếu Giôn-xi chết đi. Hãy nghe lời cô nói với Giôn-xi: “Em thân yêu, thân yêu”. Xiu nói. Cả khuôn mặt hốc hác xuống gần gối; “em hãy nghĩ đến chị, nếu em không còn muốn nghĩ đến mình. Chị sẽ làm gì đây ?”Ngoài ra, tình thương yêu của Xiu còn thể hiện ở sự động viên, chăm sóc của mình đối với người bệnh Giôn-xi (nấu cháo gà, pha sữa với ít rượu vang đỏ, đưa chiếc gương tay, xếp lại gối…).Xiu không hề được cụ Bơ-men cho biết về ý định vẽ một chiếc lá thay cho chiếc lá cuối cùng rụng xuống. Có thể nói được điều này vì khi Giôn- xi bảo kéo mành lên, cô đã làm theo một cách chán nản, sau đó cô còn cúi khuôn mặt hốc hác xuông người bệnh và nói lời não ruột: “Em thân yêu, thân yêu. Em hãy nghĩ đến chị, nếu em không còn muốn nghĩ đến mình nữa, chị sẽ làm gì đây?”.Bỏi vậy, chính Xiu cũng ngạc nhiên, không ngờ chiếc lá cuối cùng còn dai dẳng bám được trên cành sau một đêm mưa gió phũ phàng, cô không hề biết đó chỉ là chiếc lá vẽ. Vì thế, tâm trạng nặng nề cứ đeo đẳng cô cho tới khi cô biết sự thật. Khi chán nản kéo mành lên, cô đã ngạc nhiên: Nhưng, ô kìa! Sau trận mưa vùi dập và những cơn gió phũ phàng… Nỗi ngạc nhiên ấy đâu chỉ riêng của Giôn-xi.Nếu Xiu được biết ý định của cụ Bơ-men thì truvện sẽ bớt hay, tình thương yêu của cô đối với Giôn-xi cũng không có cơ hội thể hiện một cách sâu đậm và nhất là người đọc chúng ta sẽ không được thưởng thức cả đoạn văn cho thấy tâm trạng lo lắng đượm thắm tình người của cô.
3. Thử hình dung tâm trạng căng thẳng của Giôn-xi, của Xiu và của bạn đọc khi hai lần Giôn-xi ra lệnh kéo mành lên. Nguyên nhân sâu xa nào quyêt định tâm trạng hồi sinh của Giôn-xi? Tại sao nhà văn kết thúc truyện bằng lời kế của Xiu mà không để Giôn-xi phản ứng gì thêm?
Khi hai lần Giôn-xi bảo Xiu kéo mành lên, hẳn người đọc ai cũng căng thẳng và hồi hộp. Họ tự hỏi tối hôm trước trên cây thường xuân còn chiếc lá, sáng ra, rụng hết. Không biết Giôn-xi sẽ như thế nào. Rồi một ngày đêm nữa trôi qua, làm sao chiếc lá cuối cùng có thể trụ lại với thiên nhiên khắc nghiệt dường kia! Còn Xiu, tâm trạng hồi hộp. lo lắng có thể chỉ có ở lần kéo mành đầu tiên, vì hôm đó, lẽ ra cô phải biết chuyện cụ Bơ-men đã làm gì trong đêm mưa tuyết phũ phàng kia. Giôn-xi cả hai lần kêu bạn kéo mành lên cô vẫn thản nhiên lạnh lùng ,sẵn sàng từ giã cõi đời khi chẳng thấy chiếc lá nào của cây thường xuân bám trên bức tường gạch.Nguyên nhân sâu xa dẫn đến tâm trạng hồi sinh của Giôn-xi là sự kiên cường gan góc của chiếc lá – tác phấm của cụ Bơ-men, nhưng cô ngỡ là chiếc lá thật đã vượt lên hoàn cảnh khắc nghiệt cùa thiên nhiên để sống, đối lập với nghị lực yếu đuối, sẵn sàng buông xuôi chờ chết của mình.Nhà văn kết thúc truyện Chiếc lá cuối cùng bằng lời kế của Xiu mà không để Giôn-xi phản ứng gì thêm. Như vậy đủ để người đọc còn xúc cảm, nghĩ suy, tưởng tượng và suy đoán thêm. Đây là cách tạo dư âm cho truyện.