Đề bài: Soạn Bài Sóng Của Tác Giả Xuân Quỳnh
Bài làm
Xuân Quỳnh là một trong những nhà thơ tiêu biểu của thế hệ các nhà thơ thời chống Mỹ.
Thơ Xuân Quỳnh là tiếng lòng của một tâm hồn phụ nữ nhiều trắc ẩn, vừa hồn nhiên, tươi tắn, vừa chân thành, đằm thắm cà luôn da diết trong khát vọng về hạnh phúc bình dị đời thường.
Năm 2001 Xuân Quỳnh được tặng giải thưởng Nhà nước về văn học nghệ thuật.
Tác phẩm chính: Hoa dọc chiến hào, gió lào cát trắng…
“Sóng” được Xuân Quỳnh viết vào ngày 29/12/1967 trong chuyến đi thực tế ở vùng biển Diêm Điền(Thái Bình). Đây là bài thơ đặc sắc viết về tình yêu, rất tiêu biểu cho phong cách thơ Xuân Quỳnh. Bài thơ in lần đầu trong tập “Hoa dọc chiến hào” 1968.
Chủ đề: bài thơ ca ngợi vẻ đẹp người phụ nữ trong tình yêu với tất cả sự dịu dàng, đằm thắm, thiết tha, sôi nổi và chung thủy.
Cụm từ chỉ thời gian nối tiếp ‘ngày xưa” – “ngày sau” và từ “vẫn thế” khẳng ddingj quy luật bất biến của sóng.
Từ láy “bồi hồi” và hình ảnh hoán dụ “ngực trẻ” cho thấy khát vọng tình yêu là khát vọng muôn đời, mãi mãi rung động xao xuyến, bồi hồi trái tim tuổi trẻ.
Nhận xét của nhà thơ thẳng thắn, táo bạo và chân thành.
Suy tư về sóng và cội nguồn tình yêu đôi lứa (khổ 3,4)
Điệp từ “em nghĩ” cùng các hình ảnh “anh” – “em”, “biển lớn”-“sóng” và các câu hỏi “Tự nơi nào sóng lên?”, “Gio bắt đầu từ đâu?” cho thấy nhà thơ khi đứng trước sự mênh mông biển cả, ngắm nhìn tram ngàn con sóng xô bờ đã suy tư về cội nguồn của sóng và căn nguyên của tình yêu.
Nếu quy luật của thiên nhiên là vô cùng vô tận thì quy luật của tình yêu cũng vậy. dù cố gắng truy tìm cội nguồn tình yêu của mình nhưng con người dường như bất lực. bởi tình yêu huyền diệu khó lí giải.
Nỗi nhớ như là thuộc tính của tình yêu
Xuân Quỳnh thể hiện qua nhiều cung bậc cảm xúc:
Sóng là hình ảnh có thực trong thế giới tự nhiên sống động, gợi cảm.
Sóng là hình tượng nghệ thuật độc đáo, xuyên suốt bài thơ, mang tính ẩn dụ để diễn đạt tình yêu của người phụ nữ.
Khổ 1: “Dữ dội và dịu êm… Sóng tìm ra tận bể”
Lòng chung thủy vừa như một thuộc tính vừa là bản chất của tình yêu chân chính:
Khổ 2: “Ôi con sóng ngày xưa… bồi hồi trong ngực trẻ”
+ nỗi nhớ chiếm cả tầng sâu lẫn bề rộng “dưới lòng sâu”-“trên mặt nước”
+ nỗi nhớ bao trùm cả không gian: “xuôi về phương bắc”, “ngược về phương nam”, “Nơi nào em cũng nghĩ/Hướng về anh một phương”
Dung hình thức điệp từ ngữ, điệp cấu trúc kết hợp với nghệ thuật đối lập qua cách nói ngược “xuôi bắc”- “ngược nam” tác giả nhấn mạnh rằng: bất chấp sự cách trở của không gian và thời gian, người phụ nữ vẫn giữ vững lời thề vàng đá, vẫn thủy chung sắc son.
Từ những suy nghĩ về tình yêu, sự hi sinh, lòng thủy chung, nhà thơ mở rộng hiwn nghĩ về mối quan hệ giữa cái hữu hạn và cái vô hạn, giữa cuộc đời mỗi người, tình yêu mỗi lứa đôi và cuộc đời chung, và thiên nhiên vũ trụ và thời gian vô cùng:
+ nối nhớ khắc khoải trong mọi thời gian: “ngày đêm không ngủ được”/ “cả trong mơ còn thức”
“Dẫu xuôi về phương bắc
…
Dù muôn vời cách trở”
Xuân Quỳnh khao khát một tình yêu vĩnh cửu, trường tồn với thời gian, “sóng” lại nói giúp Xuân Quỳnh khao khát ấy:
“cuộc đời tuy dài thế
…
Mấy vẫn bay về xa”
+ Khi làm bài thơ này, Xuân Quỳnh mới 25 tuổi, cả cuộc đời còn ở phía trước nên thấy “cuộc đời tuy dài thế”.
+ Tuy vậy, giọng thơ tiếc nuối, xót xa bởi phép điệp cấu trúc “tuy..vẫn”, “dẫu..vẫn”. Lời thơ bình thản nhưng ý thơ thật buồn. cứ tưởng tình yêu mãi mĩa vô sự nhưng sóng đời cứ cuốn theo. “Sóng” trở thành biểu tượng của tình yêu không bình yêu trong nhịp điệu.
“Làm sao được tan ra
…
Để ngàn năm còn vỗ”
+ Cụm từ “làm sao” khiến đoạn thơ mang âm hưởng như một câu hỏi day dứt
+ Động từ “tan ra” được sử dụng kết hợp với hình ảnh “tram cn sóng nhỏ” trong không gian “biển lớn tình yêu” và thời gian “ngàn năm ” thể hiện khao khát được hóa thân và hòa nhập thành tram con sóng nhỏ vỗ mãi giữa biển lớn tình yêu của nhân dân và nhân loại để có được một tình yêu cao cả và bất tử.
Qua hình tượng sóng, trên cơ sở khám phá sự tương đồng, hòa hợp giữa sóng và em, bài thơ diễn tả tình yêu của người phụ nữ thiết tha, nồng nàn, chung thủy, muốn vượt lên thử thách thời gian và sự hữu hạn của đời người. Từ đó thấy được tình yêu là một tình cảm cao đẹp, một hạnh phúc lớn lao của con người.