Liệu pháp chữa trị khi bị dính xuân dược
Tác giả: Thâm Nhập
Chuyển ngữ: QT, CCP, SL, G
Editor: Thiên nhi.
Còn về phần 18+. khụ, tác giả đề là 19+ cơ, nhưng mà mềnh thấy để 19+ nó quá cao nên hạ xuống 18+. (Cho dù 18+ vẫn là quá cao).
Vẫn như mọi khi, văn kém, các bạn thông cảm nhá.
@Chip, cái này là do gái kêu làm nên mới có đó.
Cái đoản văn này tên gốc là “diệu thủ lương dược” cơ mà mình thấy sửa thành ntn nghe shock hơn.
CHÚ Ý: ĐOẢN VĂN NÀY MÌNH EDIT KHÔNG SÁT SO VỚI BẢN GỐC ĐƯỢC NHƯ CÁC TRUYỆN KHÁC NÊN NẾU THẤY KHÓ HIỂU, CÁC BẠN CỨ TÌM RAW MÀ ĐỌC NHÉ. CHỈ CHỈ SANG BÊN PHẢI, MÌNH KHÔNG SHARE ĐÂU.
MỘT LẦN NỮA XIN LỖI VÌ ĐOẢN VĂN NÀY MÌNH EDIT KHÔNG SÁT NHƯ CÁC BẢN KHÁC.
Cảm ơn Nguyệt Ling nhiều.
BẮT ĐẦU THÔI!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Pê ét: cái này không xứng đáng gắn mác 18+
Mà có ai không biết xuân dược là gì ko??? Nếu không mình có giải thích bên dưới đó nghen.
Xin lỗi vì cái tên quá lừa tình, cho dù là nó đúng với nội dung truyện, chỉ là câu truyện không hấp dẫn như kỳ vọng thôi.
*******************************************************
Đêm khuya, giấc ngủ dị thường yếu ớt của Biện Bạch Hiền bị một tiếng động, cho dù rất nhỏ, ở ngoài cửa hủy hoại, có một thứ gì đó nặng nề vừa té ở trước cửa nhà cậu.
“Cái gì vậy–?”, Biện Bạch Hiền theo bản năng ngẩng đầu, nhìn về nơi cửa phòng tối như mực.
Sự tĩnh mịch đột nhiên khôi phục, chỉ còn có tiếng đồng hồ tí tách vang lên giữa không gian yên ắng của màn đêm.
Biện Bạch hiền đứng dậy, nhặt áo blouse ở đầu giường, cảm thấy vô cùng lo lắng. Cậu ra khỏi phòng đi tới cửa trước, dừng lại một chút, cảm thấy không khỏi khẩn trương.
Cậu không nghe nhầm, phải không? Bởi, phía ngoài tựa hồ là có người.
“Thình thịch —” lại là một tiếng động ở cửa, Biện Bạch Hiền nhanh chóng mở khóa cửa. Cánh cửa như trút được gánh nặng, nhanh chóng mở lớn, một giây sau một cảm giác ấm áp truyền tới từ bắp trân trơn bóng của cậu.
“Xán Liệt?” Bạch hiền nhanh chóng giữ lấy người không còn tỉnh táo kia, thật ra dưới ánh trăng yếu ớt, cậu cũng không có thấy rõ ràng người đang nóng hổi với con mắt đỏ bừng này, chỉ là, quen thuộc quá, hơn nữa ngoài Phác Xán Liệt thì còn có ai nửa đêm tới phòng khám bệnh của cậu chứ.
Nhưng tối nay, người này tựa hồ so với bị thương như mọi khi lại có chút bất đồng, bởi vì khi cố “nhặt về” tứ chi thon dài của “bệnh nhân” này, cánh tay của Biện Bạch Hiền giữ lấy gáy của người kia khiến cho thần kinh nghề nghiệp nhạy cảm nhanh chóng phát hiện điều đó. Mặc dù không biết hắn như thế nào tới được cửa nhà mình, nhưng là hắn ở trên đường đến đây chắc chắn đã giằng co không ít, tháng mười hai Seoul hàn khí kinh người, nhưng chỉ mặc âu phục áo sơ mi mà cơ thể hắn lại như vậy nóng hổi, đây rốt cuộc là nóng tới bao nhiêu độ rồi?
Đem hắn thật to lớn ấn vào chiếc giường nhỏ xong, Bạch Hiền nhanh chóng thuần thục tiến hành kiểm tra sức khỏe, thử một chút trán cùng dưới nách — hẳn là 39 độ đi, cạy mở hàm răng đang cắn chặt — mùi rượu nhàn nhạt xông lên, đặt hai ngón lên cổ tay hắn — tim đập cũng nhanh quá thôi, kéo mí mắt hắn — hết thảy bình thường.
“Xán Liệt, nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì?” Bạch Hiền nhẹ giọng hỏi.
“…” Không nằm ngoài dự đoán, hắn không cho cậu bất cứ đáp án nào.
“Lại một lần nữa không chịu nói cho tôi biết…” Đã sớm biết hắn sẽ không tự nói với mình, nhưng trong lòng vẫn thở dài, tôi không hỏi nữa.
Lại là vết thương chồng lên vết thương mà đến, cho tôi một người bị thương.
Lại là miệng đóng chặt cùng với mi mắt vẫn nhắm nghiền, không chịu đem vết thương cho tôi xem.
Vậy sao còn để tôi làm bác sĩ chuyên khôi phục lại sức khỏe chứ.
Tôi kém cỏi, tôi chỉ có thể trị lành da của anh, đem thân thể đã phục hồi của anh đuổi trở về thế giới đó, chờ anh làm hư hỏng nó rồi tôi lại nhận về.
Nhưng liệu anh có biết, mỗi lần nhìn thấy vết thương mới chồng lên vết thương cũ, tôi khổ sở lắm không?
Chỉ có tôi biết anh còn chưa có khỏi hẳn, bởi vì anh chưa từng giao trái tim của mình cho tôi để tôi chữa trị.
Nhưng lúc này phản ứng của “bệnh nhân” trên giường không cho phép cậu tiếp tục tự giễu. Xán Liệt hô hấp dị thường dồn dập, mí mắt lay động giống như là có bệnh gì đó đang phát tác, tóc lộn xộn để lộ ra một vầng trán đỏ ửng say lòng người.
Bạch Hiền không nhận ra trong lúc bản thân còn đang mải mê đánh giá, tim cậu đã hẫng một nhịp. Lật chăn lên, nhanh chóng cởi bỏ quần áo mà Xán Liệt đang vô lực xé rách, đúng như dự đoán, một mảnh trắng tinh tế xen lẫn màu đỏ đập vào mắt cậu.
“Thật sự là …” Bạch Hiền nhíu mày, “Bị bỏ thuốc rồi.”
————————————————-
“Bạch Hiền…” Xán Liệt mở mắt, cảm giác lồng ngực lành lạnh khiến hắn tỉnh lại, đôi mắt sáng như mặt trời của hắn lúc này phủ đầy sương mù, “Tôi bây giờ có chút khó chịu… có cách nào giải quyết không?”
Bạch Hiền nhíu mày, vẻ mặt như đối với lúc khám chữa bệnh không có cách giải quyết, “Không có chuyện gì Xán Liệt… Anh, trước nên đắp kín chăn, một hồi… Một hồi là tốt.”
Xán Liệt đang vô thức đẩy chăn ra liền bị Bạch Hiền đè xuống. Cậu biết hắn cảm thấy rất nóng, nhưng mà vì dược tính của thuốc, nếu nóng lạnh giao nhau, hệ thống thần kinh của hắn sẽ càng hưng phấn. Càng tiêu hao nhiều năng lượng sinh nhiệt, càng khiến cho tuyến thượng thận càng tiết ra nhiều hormone, kết quả sẽ chỉ làm dục vọng của hắn càng thêm mãnh liệt, đây cũng là do dược tính của thuốc.
Thật ra thì phương pháp giải quyết vấn đề này cũng rất đơn giản…
Chẳng qua là Bạch hiền không muốn nghĩ tới mình rốt cuộc có muốn hay không dùng loại “trị liệu” này, cậu không muốn sau đó sẽ phát sinh nhiều chuyện, người nào có hay không cự tuyệt người nào, người nào có thể hay không phóng túng, người nào sẽ hối hận vì việc này. Cậu giờ phút này đã không còn giống một người thầy thuốc, chỉ còn là một người bình thường tay chân luống cuống.
Nhưng đột nhiên tay cậu bị tóm chặt, ngón tay vốn trắng nõn nay bị nắm đến mức huyết sắc nhìn gần như là không có. Bạch Hiền trong nháy mắt kéo bản thân trở lại thực tại, theo bản năng cố rụt tay lại.
“Bạch Hiền”, Xán Liệt thật ra thì chỉ là muốn mượn lực chống đỡ bản thân ngồi dậy, “Tôi muốn tắm rửa một chút.”
“Được!” Thật ra thì căn bản không có kịp phản ứng với yêu cầu của hắn, chẳng qua là bối rối đáp lời, “Tôi đi mở nước nóng. . .”
Nhưng tay vẫn bị nắm chặt.
Bạch Hiền suy nghĩ một chút, đem “viên thịt nóng hổi” này thuân thế dựa vào vai mình, ôm lấy “nó”, muốn giúp hắn cởi xuống âu phục đã bị xé nát, dù sao cơ thể nóng rần nếu không để thoáng một chút sẽ khiến tuần hoàn không tốt cho lắm.
Bút máy cắm trong túi áo blouse in lên ngực trần của Xán Liệt, trong nháy mắt cho hắn một xúc cảm lạnh như băng, hừ một tiếng, Xán Liệt chỉ cảm thấy nội tâm nóng ran, giống như đang cố gắng kìm nén lại bị trêu chọc cho phát hỏa, chút lý trí thanh tỉnh cuối cùng khiến hắn dùng sức đẩy người đang ôm mình ra. Bạch Hiền không đề phòng ngã xuống đất, “Sao vậy?”
“Thật xin lỗi…” Xán Liệt chui vào trong chăn, đem đầu chôn giữa hai đầu gối, “Tôi nghĩ là tôi nên đợi, cậu chuẩn bị dùm tôi.”
“…” Bạch Hiền trong lòng đột nhiên chùng xuống, cậu đương nhiên là biết Xán Liệt đang lo lắng cái gì, nhưng giữ gìn kiểu này nghe như là cự tuyệt sự giúp đỡ của cậu vậy.
“Ừm, tôi đi ra ngoài mở nước nóng, anh chờ, một hồi là tốt rồi.”
Nhìn cậu xoay người đi khỏi, Xán Liệt tại căn phòng yên tĩnh không nghe được tiếng thở dài của Bạch hiền trong nhà tắm. Hắn đạp chăn lung tung, đem giường nhỏ sạch sẽ của Bạch Hiền làm rối loạn. Hắn ôm đầu suy nghĩ để phân tán lực chú ý, ngăn chặn dục vọng đang dâng lên. Nhưng trong đầu chỉ hiện lên bữa tiệc dài dòng tối nay, bọt khí quỷ dị trong chén rượu của mình.
Mỗi động chạm đều khiến cho cơ thể nóng lên mà xông tới chiến đấu, Xán Liệt chỉ cảm thấy dục vọng của mình đã rất khó có thể kìm nén được nữa. Ngươi nhất định phải giữ vững thanh tỉnh, thanh tỉnh không phải là vũ khí phòng thân tốt nhất của ngươi từ trước tới nay sao? Không nên ngay tại lúc này vì không tỉnh táo mà thương tổn người vô tội.
Xán Liệt lao xuống khỏi giường, vọt tới nhà tắm, thô bạo đẩy Bạch Hiền ra khỏi đó, đóng cửa, đem nước lạnh như băng đổ xuống đầu mình, thanh tỉnh phảng phất trở lại một chút, nhưng trong giây lát liền bị sức nóng đánh bại.
Bạch Hiền ở bên ngoài vách kính thủy tinh ngơ ngác, ôi chao, hắn không hề mở bên nước nóng như cậu muốn.
————————————————-
Phác Xán Liệt theo bản năng đem tấm lưng rộng dựa vào vách kính lạnh như băng, cả người ức chế không được àm run rẩy, thân thể trượt xuống.
Nóng.
Một tay chống lên mặt sàn gạch men sứ, vòi hoa sen đeo trên bờ vai, để cho nước lạnh liên tục không ngừng vuốt ve sống lưng. Một tay không tự chủ trượt xuống thân dưới, khó khăn cởi bỏ quần âu đã ướt đẫm.
Lần đầu tiên có cảm giác hành động bị dục vọng chi phối, bởi vì giờ phút này hắn tự động cầm lấy dục vọng của mình. Cảm giác thoải mái nhanh chóng lấn át sự khó chịu của lồng ngực nóng ran, hừ nhẹ một tiếng, hắn thử cầm chặt thêm chút ít.
Nhưng, cảm giác như vậy tựa hồ vẫn chưa đủ.
Phác Xán Liệt đương nhiên không phải là con nít, tự biết dục vọng của mình sâu ra sao, khó có thể thỏa mãn được hắn chỉ với việc này. Hắn chán nản rút tay lại ôm lấy đầu, rốt cuộc nên làm cái gì bây giờ. Trong đầu hắn hiện lên người quen thuộc kia, nhưng lại ở gần trong gang tấc, ảo ảnh dục vọng cùng người kia dây dưa một chỗ.
Vò đầu, cảm giác đau đớn khiến cho Phác Xán Liệt không có để ý được dòng nước lạnh như băng trên lưng của mình đã ngừng lại. Nhiệt độ nóng rực nhanh chóng xuất hiện trở lại, cảm thấy dục vọng đang dâng trào bên trong hắn.
Lâm vào ảo ảnh, hắn mở mắt, thấy trước mắt mình là một đôi chân trần, áo trắng ướt đẫm dán sát vào thân người nọ, khuôn mặt ẩn hiện trong hơi nước cùng ánh đèn lờ mờ. Người nọ đi tới, đôi môi nói gì đó nghe không rõ, chỉ biết sau đó, đầu lưỡi hắn truyền đến xúc cảm cùng nhiệt độ mát mẻ giống như một loại thuốc khiến cho tim hắn đập ổn định trở lại – được cứu rồi.
Cặp môi đó đã nói: “Xán Liệt, đừng sợ, tôi sẽ chữa khỏi cho anh.”
————————————————-
Bạch Hiền bị ôm chặt tới không thở nổi, đầu lưỡi bị điên cuồng thô bạo hút lấy. Cảm giác thỏa mãn cùng cảm giác lừa mình dối người khiến cậu không kìm được nước mắt. Xán Liệt, tôi giả mạo người trong lòng anh, đừng trách tôi, tôi chỉ muốn trị lành cho anh.
Nhìn hạt nước còn vương trên mi mắt đã nhắm lại của hắn, hai tay vuốt ve tấm lưng trắng nõn rộng lớn của hắn, đáp lại hắn, Bạch Hiền bỏ xuống lớp phòng ngự cuối cùng, đắm chìm vào khoái cảm.
Áo blouse bị cởi bỏ, Bạch Hiền đem lồng ngực mát lạnh của mình dán lên hắn, chạm tới vật nóng cưng kia, cậu muốn chiếu cố “Tiểu bệnh nhân” này một chút.
Nhưng là đôi môi vẫn bị hắn điên cuồng mút lấy.
Cho nên cậu đành vuốt ve lưng hắn, bàn tay sau đó đi xuống phía dưới thăm dò, nhẹ nhàng cầm lấy “tiểu bệnh nhân” nóng hổi kia, cảm thấy hắn rung động một trận, đem cậu ôm chặt thêm lần nữa. Giống như như nhận được ám hiệu, Bạch Hiền chuyển động tay, quả nhiên nghe được tiếng rên rỉ của hắn.
Bạch Hiền bỗng ngơ ra.
Cảnh tượng này không phải cậu đã từng mơ tới hay sao, lúc tỉnh dậy còn tự cười nhạo mình vọng tưởng. Nhưng lúc này lại hoàn toàn chân thực, như vậy mọi thứ đều có thể theo tâm ý của tôi sao, Xán Liệt.
Bởi vì Bạch Hiền quên mất phải chiếu cố “tiểu bệnh nhân”, Xán Liệt bất mãn, đôi môi đỏ bừng của hắn liền rời khỏi môi cậu, cắn, mút lấy cổ, rời xuống bả vai, dọc khắp cơ thể lưu lại những dấu vết của hắn. Bạch Hiền chỉ cảm thấy hắn như một khối nhiệt lớn, đi tới đâu đốt nóng tới đó. Bạch Hiền liền chú tâm trở lại, cầm thấy “tiểu bệnh nhân kia”, tiếp tục chiếu cố cùng hưởng thụ xúc cảm thoải mái từ khối nhiệt kia. Thậm chí cậu còn nghĩ tới cứ như vậy mà hưởng thụ, cứ như vậy mà yêu cầu hắn cho mình.
Nhưng là tự mình phải yêu cầu hắn sao?
————————————————-
Triền miên ôm hôn, Xán Liệt cảm thấy người trong lồng ngực mình tựa hồ cùng bản thân thực sự phù hợp, giống như một loại thuốc chuyên giành cho căn bệnh nào đó.
Không biết từ lúc nào cả hai người đã bước vào bồn tắm, Bạch Hiền cảm giác được trước ngực mình bị cắn, bị tham lam mút vào, bị mái tóc lòa xòa cọ lấy, cậu nhanh chóng bị dục vọng của chính bản thân chôn vùi.
“Xán Liệt, không nên…” nhịn không được, Bach Hiền rên rỉ.
Lúc này “Tiểu bệnh nhân” đang lỗ mãng thăm dò phía sau của cậu.
Cậu vội vàng dùng chút lý trí cuối cùng, vươn tay lấy lọ dầu vitamin E ở trong khay trước bồn tắm, kiến thức sinh lý uyên bác của bản thân nói cho cậu biết, giờ phút này nếu không muốn bị lộng thương thì cần phải có đồ hỗ trợ. Cái này vừa vô hại, vừa dùng làm chất bôi trơn cực tốt.
Khó khăn đem ngón tay bôi dầu lên phía sau mình, đi vào bên trong dò xét một chút, cảm giác như hồi ở đại học bị bạn bè lôi ra đo nhiệt độ ở trực tràng. Đột nhiên Xán Liệt gia tăng mút mát trên ngực cậu, có thể cảm thấy khát vọng của hắn đã lớn tới mức nào.
Nhanh chóng mở rộng, chỉ là chưa biết từng này đã đủ chưa.
Giống như là quyết tâm của cầu hôn ai đó, cậu cầm lấy dục vọng của tiểu dã thú, tự mình ấn xuống, động tác này khiến cho Xán Liệt gầm nhẹ lên, âm thanh khêu gợi cứ thế mà phát ra. Bạch Hiền thuận thế di chuyển thân thể, cố tìm vị trí thuận lợi nhất cho “tiểu bệnh nhân” đi vào dễ dàng.
Song, cậu nhanh chóng bị cản lại, bị Xán Liệt nhấc hai chân lên, lồng ngực trắn nõn, cơ bụng gợi cảm cùng dục vọng đã cực lớn của hắn hiện ra trước mắt. Có chút sợ, nhưng cậu nhất định sẽ chữa khỏi cho hắn.
Cảm giác được vật cứng kia chậm rãi để ở phòng tuyến của mình, từng chút từng chút đi vào, giống như dò xét gì đó, cảm giác đau đớn ùa tới. Phản xạ muốn chạy trốn, Bạch Hiền liền bị một bàn tay nóng rực túm lấy vòng eo mảnh khảnh.
Anh nhìn xem, tôi muốn dừng lại, anh lại không cho, vậy làm sao mà tôi có thể từ bỏ được. Bạch hiền cắn môi, để cho hắn tiếp tục ma sát, tiếp tục thăm dò, từng điểm từng điểm. Hắn như một đứa trẻ thực muốn được chữa khỏi, bất an, lo lắng, do dự.
Bỗng, hắn đem người nọ ôm lấy, giạng hai chân người nọ ra, nhanh chóng ra vào. Bạch hiền cảm thấy vô cùng đau đớn, tựa như cơ thể bị xé rách vậy. Cậu cắn chặt môi, để mặc cho hắn tiến tới, mặc cho hắn hoạt động, cậu chỉ muốn chữa khỏi cho hắn mà thôi.
————————————————-
Ôm hắn thật chặt, như muốn đem chính mình khảm vào thân thể hắn, mồ hôi hai người cứ như vây mà chảy xuống.
“Xán Liệt…” Hoàn toàn không tự chủ mà kêu tên hắn.
“Ngươi, rốt chuộc là ai đó….” Tiểu dã thú thở gấp hỏi.
Bạch Hiền cũng không có nghe rõ ràng, giờ phút này cậu chỉ muốn ngắm nhìn khuôn mặt hắn, thật nhiều.
Phác Xán Liệt anh có thể cùng tôi sao. Chỉ cảm mình đang ở trên mây, nguyện ý vì anh mà tan xương nát thịt.
Cậu không biết mình như thế nào lại như một bệnh nhân nghiện thuốc, điên cuồng ôm lấy bờ vai rộng rãi của hắn, cho đến khi kiệt sức, tựa vào hắn, nghe được thanh âm của hắn đang rên rỉ, cảm nhận được hắn đang liên tục tổn hại cơ thể cậu, hưởng thụ một lần duy nhất, cậu thuộc về hắn.
————————————————-
Khi Bạch Hiền tỉnh lại thì an tĩnh đã phủ lên không gian quanh họ, ngón tay vuốt ve khuôn mặt tinh sảo, nhìn đôi mắt khép hờ, nhịp thở đều đặn, môi đỏ mọng, vẻ mặt hoàn toàn không giống hắn những ngày thường đến gặp cậu. Giờ phút này, hắn tựa như một đứa bé.
Thân thể hắn vẫn nóng, chẳng qua là tác dụng của dược liệu đã giảm bớt, Bạch Hiền nhặt lấy vòi hoa sẽ trên mặt đất, mở nước ấm, rửa sạch cho hắn và bệnh nhân đang ngủ mê man.
Trong mơ, Xán Liệt không biết cái gì ấm áp đang vuốt ve từng tấc đa thịt của mình. Là người vừa rồi ư, đem mình cứu ra khỏi dục vọng đang cháy ư?
Sáng sớm ngày thứ hai, Xán Liệt bị một trận đau đầu đánh thức, phát hiện mình đang nằm trong phòng khám tại ngoại ô thành phố.
Hắn khẩn trương kéo bỏ chăn ra khỏi mình, phát hiện mình vẫn mặc âu phục hoàn hảo, cà vạt vẫn ở trong túi quần. hắn thở dài nhẹ nhõm.
Nhưng là đêm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì. . .
Có lẽ là cùng người nọ trải qua một đêm đi… Chỉ là mộng. Đúng, hẳn chỉ là mộng. Hắn cũng không còn muốn để ý tới một chút cảm giác mất mát vừa mới dấy lên trong lòng nữa.
Đầu giường có một tờ giấy, một viên thuốc vitamin C cùng ly nước lạnh.
“Phí ăn ở không tính, cho dù tôi cũng rất muồn đòi nha, dù gì tôi cũng chỉ là một kẻ làm ăn nhỏ thôi mà.” phía sao kèm theo một biểu tượng khuôn mặt khóc.
Ôi chao… Vậy là trong chén rượu kia thực sự không có xuân dược (aka thuốc kích dục).
Liền sau đó, hắn lấy cà vạt từ trong túi quần thắt lên cổ, như bình thường không có ngó qua chào hỏi Bạch Hiền, đi ra cửa, cũng không có ngoái đầu nhìn lại.
Có lẽ, hắn đã thực sự bỏ qua cảm giác mất mát vừa mới xuất hiện đã bị dập tắt trước đó. Lúc ấy, hắn có một chút kỳ vọng, chuyện này là thật, và người nọ chính là Biện Bạch Hiền.