Giao thừa năm nay, tôi được nhà chồng phân công nhiệm vụ xông đất. Từ trước tới nay tôi chưa từng làm việc này, trong lòng cũng hào hứng. Thời điểm giao thừa, sau khi xông đất xong là những phút giây ấm áp, vui vẻ bên gia đình chồng, khi mọi người trao nhau lời chúc xuân và những phong bào lì xì đỏ thắm.
Qua ngày mùng 1, mùng 2, mẹ chồng tôi bắt đầu mở hàng lấy vía. Cũng như những gia đình làm kinh doanh khác, mẹ chồng tôi luôn hi vọng người mở hàng sẽ mang đến nhiều may mắn cho gia đình. Hôm đó mẹ tôi cũng có 3 khách mở hàng, và thật may vì cả ba đều rất vui vẻ, có người còn lì xì cho cả chủ hàng lấy may.
Tôi vô cùng choáng khi nghe mẹ chồng nói, “mọi năm đều may mắn, thuận lợi, đầu năm xui như thế này chỉ vì do vía độc của vợ mày, xông đất không may gì cả”.
Mùng 3 Tết đã bị chửi “nặng vía”, tôi vừa ngại, vừa tủi. Chả lẽ chỉ vì mấy đồng mà mẹ chồng tôi đổ vấy cho tôi.
Thấy động, mẹ chồng và chồng tôi nhìn lên. Bà bĩu môi trước vẻ thần thừ của tôi, chồng tôi cũng lặng người rồi đi theo mẹ động viên và giải thích.“Mẹ đừng quá duy tâm, nóng giận mất khôn”. Đâu phải lỗi do cô ấy, khi chọn người xông đất, chính mẹ và mọi người đã đồng ý và giao nhiệm vụ cho cô ấy mà”, chồng tôi cố giải thích.
Nhìn cảnh ấy, tôi chạnh lòng vô cùng. Thầm nhủ, năm sau hay mãi về sau nữa, tôi sẽ không bao giờ xông đất. Vấn đề ở đây không đơn giản là sự quy chụp, nó còn cho thấy trước giờ tình cảm mẹ chồng dành cho tôi cũng chỉ là sự bao bọc giả tạo, thực tế mẹ chồng tôi chưa bao giờ coi tôi như người nhà nên mới nói vậy.
Một việc nhỏ, nhận ra được ẩn ý lớn. Đầu năm đã hứng chuyện không vui, đành cố quên để bắt đầu năm mới cho nhẹ nhàng, vui vẻ, dù chữ tủi vẫn ở trong lòng.
Theo GĐVN