Bạn đang xem bài viết Kể Lại Câu Chuyện Cô Bé Bán Diêm Ngắn Gọn Nhất được cập nhật mới nhất tháng 12 năm 2023 trên website Englishhouse.edu.vn. Hy vọng những thông tin mà chúng tôi đã chia sẻ là hữu ích với bạn. Nếu nội dung hay, ý nghĩa bạn hãy chia sẻ với bạn bè của mình và luôn theo dõi, ủng hộ chúng tôi để cập nhật những thông tin mới nhất.
[Văn mẫu 8] Kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm của nhà văn Andersen, hướng dẫn cách kể ngắn gọn nhất, tóm tắt đầy đủ nội dung truyện ngắn mà em cần tham khảo
Đoạn trích Cô bé bán diêm trích trong truyện ngắn “Cô bé bán diêm” của nhà văn Andersen – là một trong những câu chuyện cổ tích hiện đại hay và nổi tiếng, giàu chất nhân văn. Câu chuyện nói lên tình cảnh đáng thương của một cô bé bán diêm nghèo khổ, qua đó là niềm xót thương, đồng cảm của tác giả với những con người bất hạnh.
Kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm – Hướng dẫn chung1.1. Tìm hiểu chung
An-đéc-xen (1805-1875), sinh ra trong một gia đình nghèo, từ nhỏ đã tự lập kiếm sống, lưu lạc nhiều nơi.
Truyện của ông nhẹ nhàng, toát lên lòng yêu thương con người, đượm màu sắc hư ảo và thơ mộng, thể hiện niềm tin vào sự thắng lợi cuối cùng của cái tốt đẹp trên thế gian.
Ông là nhà văn vĩ đại của ĐM thế kỷ XIX, là danh nhân văn hoá thế giới
Đoạn trích: Cô bé bán diêm trích trong “Cô bé bán diêm” – một trong những truyện ngắn hay nổi tiếng, giàu chất nhân văn.
Nội dung: Bằng nghệ thuật kể chuyện hấp dẫn, đan xen giữa hiện thực và mộng tưởng, với các tình tiết diễn biến hợp lí, tác phẩm “Cô bé bán diêm” của An- đéc-xen truyền cho chúng ta lòng thương cảm sâu sắc đối với một em bé bất hạnh
1.2 Kể lại nội dung câu chuyện Cô bé bán diêm
Gợi ý thêm cho các bạn: Soạn bài Cô bé bán diêm ngắn gọn và hay nhất
Một số bài văn ngắn gọn nhất kể lại Cô bé bán diêmTrong đêm giao thừa, trời rét mướt, có một cô bé đầu trần, chân đi đất, bụng đói đang rầu rĩ đi bán diêm trong bóng tối. Cô bé bán diêm ấy đã mồ côi mẹ và cũng đã mất đi người thương yêu em nhất là bà nội. Em không dám về nhà vì sợ bố sẽ đánh em. Vừa lạnh vừa đói, cô bé ngồj nép vào một góc tường rồi khẽ quẹt một que diêm để sưởi ấm. Que diêm thứ nhất cho em có cảm giác ấm áp như ngồi bên lò sưởi. Em vội quẹt que diêm thứ hai, em được thấy một bàn ăn thịnh soạn hiện lên. Rồi em quẹt que diêm thứ ba và được thấy cây thông Nô-en. Quẹt que diêm thứ tư: bà nội hiền từ của em hiện lên đẹp đẽ, gần gũi và phúc hậu biết mấy. Nhưng ảo ảnh đó nhanh chóng tan đi sau sự vụt tắt của que diêm. Em vội vàng quẹt hết cả bao diêm để mong níu bà nội lại. Cô bé bán diêm đã chết trong giá rét khi mơ cùng bà bay lên cao mãi.
“Cô bé bán diêm” là chuyện kể về số phận của một em bé nghèo khổ, phải đi bán diêm để sống. Vào một đêm giao thừa tuyết rơi, bầu trời tối tăm, em bé phải đi chân đất trên tuyết lạnh, chân em đỏ ửng rồi tím bầm lại. Em cố tìm nơi nhiều người qua lại để bán diêm, nhưng mọi người chẳng ai đoái hoài đến em, họ vội vã về nhà để tránh cái lạnh ghê người. Vừa đói, vừa rét, nhưng không thể trở về khi không bán được bao diêm nào vì em sợ bố đánh. Mệt mỏi quá, em đành ngồi tựa vào góc tường cạnh ngôi nhà sáng rực ánh đèn có mùi ngỗng quay thơm nức!
Đói, rét, em bé nảy ra ước mơ, mộng tưởng qua mỗi lần quẹt diêm. Trong ánh sáng của que diêm, những giấc mơ của em thật đẹp, nhưng cũng thật mong manh vì một que diêm không cháy được bao lâu? Cuối cùng khi tắt lửa thì mọi thứ đẹp đẽ (chẳng qua là ảo ảnh) đều vụt tan biến đi ngay.
Và cuối cùng em bé đã chết dưới lớp tuyết dày khi mơ thấy bà nội cầm tay em bay vụt lên cao, cao mãi, chẳng còn đói rét đau buồn đe doạ nữa.
Tác giả như muốn đối chiếu cảnh đói rét khôn cùng của em bé bán diêm với cảnh sống sung túc, hoan hỉ của mọi nhà vào đêm giao thừa. Dường như tất cả đều quay lưng lại, thờ ơ với cuộc đời của em. Em đã thực sự bị bỏ rơi giữa cuộc đời no đủ, giàu sang. Đó là ý nghĩa nhân đạo của tác phẩm, là tấm lòng của An-đec-xen với những cuộc đời khốn cùng khổ đau.
Tóm tắt truyện ngắn Cô bé bán diêm của AndersenTrong đêm giao thừa, trời rét mướt, có một cô bé đầu trần, chân đi đất, bụng đói đang rầu rĩ đi bán diêm trong bóng tối. Cô bé bán diêm ấy đã mồ côi mẹ và cũng đã mất đi người thương yêu em nhất là bà nội. Em không dám về nhà vì sợ bố sẽ đánh em. Vừa lạnh vừa đói, cô bé ngồi nép vào một góc tường rồi khẽ quẹt một que diêm để sưởi ấm. Que diêm thứ nhất cho em có cảm giác ấm áp như ngồi bên lò sưởi. Em vội quẹt que diêm thứ hai, em được thấy một bàn ăn thịnh soạn hiện lên. Rồi em quẹt que diêm thứ ba và được thấy cây thông Nô-en. Quẹt que diêm thứ tư: Bà nội hiền từ của em hiện lên đẹp đẽ, gần gũi và phúc hậu biết mấy. Nhưng ảo ảnh đó nhanh chóng tan đi sau sự vụt tắt của que diêm. Em vội vàng quẹt hết cả bao diêm để mong níu bà nội lại. Cô bé bán diêm đã chết trong giá rét khi mơ cùng bà bay lên cao mãi.
Trong đêm giao thừa trời rét mướt, lạnh giá có một cô bé bán diêm mồ côi mẹ đầu trần, bụng đói đang cố bán những bao diêm vì cả ngày chưa bán được bao diêm nào. Em không dám về nhà sợ bố đánh, ngồi nép vào góc tường em rút những que diêm trong bao ra để sưởi ấm. Quẹt que diêm thứ nhất, lò sưởi hiện ra; quẹt que diêm thứ hai, em thấy bàn ăn thịnh soạn; quẹt que diêm thứ ba em thấy cây thông No-en; quẹt que diêm thứ tư, em gặp bà em. Em đã quẹt hết diêm để được nhìn thấy bà. Cuối cùng em chết trong giá rét nhưng giấc mơ về bà thì vẫn luôn đẹp.
Truyện kể về một cô bé bán diêm trong đêm giao thừa. Cô bé có một hoàn cảnh khó khăn mẹ và bà đều đã mất em phải sống với một người bố độc ác trong một căn nhà tồi tàn. Vào đêm giao thừa em đi bán diêm với một bộ quần áo mỏng manh rách rưới và cái bụng không có gì ăn. Nhưng em không dám về nhà vì sợ rằng về nhà bố sẽ đánh khi chưa bán được bao diêm nào cả. Em rét quá không thể tiếp tục đi được nữa nên đã ngồi vào một xó nhỏ giữa hai bức tường. Em quẹt diêm để sưởi ấm. Và khi những que diêm được quẹt lên bao mộng tưởng trong đầu em xuất hiện. Đến khi em quẹt que diêm thứ tư thì người bà hiền từ hiện lên. Em cầu khẩn bà hãy cho em được đi cùng bà. Cuối cùng thì hai bà cháu đã cùng cầm tay nhau bay lên thiên đường nơi mẹ đang ở đó chờ.
Đóng Vai Người Chứng Kiến Kể Lại Câu Chuyện Cô Bé Bán Diêm Của An
A. Sơ đồ tóm tắt gợi ý B. Dàn bài chi tiết 1. Mở bài
Giới thiệu bản thân: tôi là một cây thông Noel.
Nêu khái quát về câu chuyện Cô bé bán diêm: đây là câu chuyện cảm động khiến tôi nhớ mãi khi chứng kiến cảnh cô bé một mình trong đêm Noel rét mướt.
2. Thân bài
Hoàn cảnh tôi gặp được cô bé
Tôi được đặt trong một phòng khách sang trọng và nhìn ra hướng đường.
Tôi thấy cô bé đang bị bọn nhóc hư hỏng chọc phá.
Hoàn cảnh của cô bé bán diêm
Gia cảnh: bà nội và mẹ đã qua đời.
Sống với một ông bố khó tính và luôn chửi mắng.
Nhà nghèo nên phải đi bán diêm để kiếm sống.
Bối cảnh hiện tại
Thời gian: đêm giao thừa.
Không gian: Rét buốt dữ dội, tuyết rơi đầy trời. Một mình cô bé cô đơn, đói rét lang thang trên đường để mong bán được một bao diêm hay có ai bố thí cho một chút.
Mọi người xung quanh thờ ơ với cô bé.
⇒ Cô bé hoàn toàn không có nơi nương tựa.
Những điều ước của cô bé
Tôi thấy cô bé quẹt diêm 5 lần và mộng tưởng đẹp đẽ cứ hiện ra.
Lần 1: mộng tưởng về lò sưởi ấm áp vì thực tại trời quá rét ⇒ que diêm tắt: cô bé như quay về với nỗi lo bán diêm.
Lần 2: mộng tưởng về bàn ăn thịnh soạn với món ngỗng quay vì trong thực tại cô bé đang đói ⇒ que diêm tắt tôi thấy cô bé co ro trong sự cô đơn, lạnh lẽo.
Lần 3: cô bé thấy tôi đang lộng lẫy với đủ thứ đồ chơi bởi đây là đêm giao thừa ⇒ que diêm tắt: tất cả mọi thứ bay lên trời và cô bé nghĩ về người bà.
Lần 4: mộng tưởng bà nội của cô bé hiện về và mỉm cười hiền hậu ⇒ que diêm tắt: bà biến mất.
Lần 5: mộng tưởng hai bà cháu bay lên trời.
⇒ Đây là những khát khao chảy bỏng và tình cảnh đáng thương của cô bé bán diêm.
Cái chết đến với cô bé
Nguyên nhân: vì đói và rét.
Cái chết của cô bé thật nhẹ nhàng, thanh thản.
Những điều tôi muốn nhắn nhủ đến mọi người
Ngoài kia có rất nhiều số phận bất hạnh của những con người nên mong đứng thờ ơ mà hãy cảnh tỉnh thói vô tâm, ích kỉ của con người.
Cảm thông, thương xót cho tình cảnh đáng thương như của cô bé.
Con người phải biết yêu thương, đùm bọc nhau.
3. Kết bài
Cái chết của cô bé khiến tôi bị ám ảnh khôn nguôi.
Tôi ước mong rằng trên đời này không còn những cô bé, cậu bé bán diêm như vậy nữa.
C. Bài văn mẫuĐề bài: Là người chứng kiến cảnh cô bé bán diêm trong đêm giao thừa, em hãy kể lại câu chuyện Cô bé bán diêm.
Tôi là một cây thông – loài cây đáng yêu được nhà nhà kiếm tìm trong dịp Noel. Sau ngày lễ tưng bừng trang trọng ấy, tôi lại được đem vào trồng lại trong rừng để đến mùa sau tiếp tục góp vui cho con người. Như vậy nghĩa là tôi đã đi qua nhiều mùa Noel lắm và cũng chứng kiến nhiều câu chuyện cảm động. Nhưng có một câu chuyện khiến tôi nhớ mãi. Câu chuyện về cô bé bán diêm trong một đêm Noel rét mướt.
Đã nhiều mùa Giáng sinh qua đi, cái chết của cô bé bán diêm khiến tôi bị ám ảnh khôn nguôi. Tôi không còn thấy vui mừng mỗi khi Giáng sinh về mà ngoài đường còn có những cô bé bán diêm… Và tôi ước trên đời này sẽ không còn những cô bé, cậu bé bán diêm như vậy nữa.
Soạn Bài Cô Bé Bán Diêm (Ngắn Gọn)
– Truyện này có thể chia làm ba phần:
+ Từ đầu đến… đôi bàn tay đã cứng đờ ra: em bé bán diêm ngồi trong bóng tối và giá rét của đêm giao thừa.
+ Từ “Chà! Giá rét quẹt một que diêm… “đến” về chầu Thượng đế”: em bé quẹt một số que diêm và tưởng như trông thấy nhiều cảnh đáng thèm muốn.
+ Từ ” Sáng hôm sau… ” đến ” em đã chết trong những ảo ảnh kì diệu “. cái chết thương tâm của cô bé bán diêm.
Chia phần 2 của văn bản thành những đoạn nhỏ căn cứ vào từng lần quẹt diêm:
– Lần 1: hiện lên chiếc lò sưởi.
– Lần 2: hiện lên bàn ăn thịnh soạn.
– Lần 3: hiện lên cây thông Nô-en.
– Lần 4: em được gặp bà.
Câu 2:
– Gia cảnh: cô bé bán diêm nghèo, mồ côi mẹ, bà nội đã qua đời, em sống với người bố khó tính luôn mắng nhiếc, đánh đập.
– Thời gian: đêm giao thừa. Không gian: mọi nhà sáng đèn, ngỗng quay, ngoài đường tối tăm, lạnh lẽo.
* Những hình ảnh tương phản được sử dụng khắc hạ nỗi khổ cực của cô bé:
Câu 3.
Những mộng tưởng của cô bé qua các lần quẹt diêm diễn ra theo thứ tự hợp lí, phù hợp với hoàn cảnh thực tế và tâm lí em bé: Lạnh (lò sưởi) → đói (bàn ăn) → ao ước đêm giao thừa (cây thông Nô-en) → cô đơn, khổ cực (nhớ đến người bà hiền hậu). Trong đó, có điều thứ 4 (em gặp bà) thuần túy là mộng tưởng.
Câu 4.
– Truyện Cô bé bán diêm mang tính nhân đạo sâu sắc về những mảnh đời bất hạnh.
– Đoạn kết của truyện:
+ Là một bi kịch đau thương, cái chết một cô bé trong cô đơn giá lạnh, trong đói khát, trong đêm giao thừa, một cái chết đầy xót xa.
+ Nhìn một mặt khác, ” đôi má hồng và đôi môi đang mỉm cười” , cái chết của sự giải thoát, em cùng bà về chầu Thượng đế, em đi vào cõi bất tử cùng người bà hiền hậu độc nhất với em.
chúng tôi
Soạn Bài Cô Bé Bán Diêm Lớp 8 Ngắn Gọn
Hướng dẫn soạn bài Cô bé bán diêm của An – đéc – xen trong chương trình Ngữ Văn 8
Số phân đáng thương và kết cục đau thương của cô bé bán diêm đầy bất hạnh.
An-đéc-xen sinh năm 1805 và mất năm 1875, ông là nhà văn Đan Mạch nổi tiếng chuyên viết truyện cho thiếu nhi. Ông là một nhà văn rất nổi tiếng, có thể viết nên các câu chuyện cổ tích làm mê hoặc lòng người. một trong những truyện ngắn của ông làm lay động trái tim hàng triệu người đó là ” cô bé bán diên”. Tác phẩm kể về một cô bé bán diêm nghèo khó, có cuộc sống khó khăn có ước mơ và hoài bão. Dù có khát vọng sống mãnh liệt và kiêng cường nhưng cô bé vẫn chết trong đêm giao thừa vì rét và đói. Để hiểu rõ hơn về tác phẩm naxy, Vforum gửi đến các em bài soạn ngăn gọn Cô bé bán diêm trong SGK Ngữ Văn 8.
1. Hãy xác định ba phần của văn bản này nếu lấy việc em bé quẹt những que diêm làm phần trọng tâm. Căn cứ vào đâu để có thể chia phần thứ hai (phần trọng tâm) thành những đoạn nhỏ hơn?Trả lời: Ba phần của văn bản là:
Phần thứ nhất là từ đầu đến cứng đờ ra: phần này nói lên hoàn cảnh đáng thương của em bé bán diêm trong đêm giao thừa,ngồi bán diêm trong đêm giá rét.
Phần thứ hai tiếp theo đến về chầu thượng đế: phần này nói lên những ước mơ của cô bé trong đêm đông
Phần thứ ba là phần còn lại: phần này đã nói lên Cái chết đáng thương của cô bé.
Căn cứ vào hành động cô bé quẹt que diêm sưởi ấm để có thể chia phần thứ hai (phần trọng tâm) thành những đoạn nhỏ hơn. Các phần trọng tâm:
Quẹt que diêm thứ nhất: cô bé thấy vui như khi ngồi trước lò sưởi.
Quẹt que diêm thứ hai: thấy hạnh phúc như ngồi trước bữa ăn ngon.
Quẹt que diêm thứ ba: cô bé cảm thấy thích thú như trước cây thông Nô-en rực rỡ.
Quẹt que diêm thứ tư: cô bé sung sướng thấy bà đang mỉm cười với em.
Quẹt que diêm thứ năm: hai bà cháu dắt tay nhau bay lên trời, thoát mọi đói rét và đau buồn.
2. Qua phần đầu, chúng ta được biết gì về gia cảnh của cô bé bán diêm và thời gian, không gian xảy ra câu chuyện ? Liệt kê những hình ảnh tương phản (đối lập, đặt gần nhau, làm nổi bật lẫn nhau) được nhà văn sử dụng trong phần này nhằm khắc hoạ nỗi khổ cực của cô bé. Trả lời: Qua phần đầu, chúng ta được biết gì về:
gia cảnh của cô bé bán diêm:nghèo khó, gia đình hoạn nạn phải sống trên gác mái gió lùa lạnh cóng.
thời gian: buổi tối đêm nôen
không gian xảy ra câu chuyện : mọi nhà sang rực đèn và thơm phức mùi ngỗng quay, ngoài đường thì lạnh toát.
Những hình ảnh tương phản (đối lập, đặt gần nhau, làm nổi bật lẫn nhau) được nhà văn sử dụng trong phần này nhằm khắc hoạ nỗi khổ cực của cô bé:
Quá khứ – hiện tại (sự yên vui, sum họp với sa sút, chia lìa).
Phố sá tưng bừng, tấp nập với em bé lang thang cô đơn nghèo khó.
Mộng ảo huy hoàng với thực tế tối tăm, khắt nghiệt.
3. Chứng minh rằng những mộng tưởng của cô bé qua các lần quẹt diêm (lò sưởi, bàn ăn, cây thông Nô-en, người bà, hai bà cháu bay đi) diễn ra theo thứ tự hợp lí. Trong số các mộng tưởng ấy, điều nào gắn với thực tế, điều nào thuần tuý chỉ là mộng tưởng?Trả lời: Những mộng tưởng của cô bé qua các lần quẹt diêm (lò sưởi, bàn ăn, cây thông Nô-en, người bà, hai bà cháu bay đi) diễn ra theo thứ tự hợp lí khi sự tưởng tượng của em theo một trình tự hợp lí, từ mong được ấm, mong được ăn, mong được hạnh phúc,… một trình tự hết sức hợp lí. Trong số các mộng tưởng ấy, điều nào gắn với thực tế là lò sưởi, được ăn và được đón giao thừa, điều nào thuần tuý chỉ là mộng tưởng là được hạnh phúc và được gặp bà.
4. Phát biểu những cảm nghĩ của em về truyện Cô bé bán diêm nói chung và về đoạn kết của truyện nói riêng.Trả lơi: Cảm nghĩ về cô bé bán diêm: là một cô bé bất hạnh, khao khát được yêu thương và được sống cuộc sống hạnh phúc như bao người khác. Cảm nghĩ về đoạn kết: một cái kết có hậu, để cô bé bán diêm chết trong niềm yêu thương và hạnh phúc là được ở bên bà.
Qua tác phẩm Cô bé bán diêm, chúng ta có thể thấy được hoàn cảnh đáng thương của cô bé và kết cục tuy hơn buồn, nhưng đó cũng như là cách để giải thoát cho cô bé. Hi vọng qua bài soạn này, các em đã hiểu rõ về nội dung cũng như giá trị nhân văn của tác phẩm. Hẹn gặp lại các em trong những bài viêt sau, chúc các em học tốt.
Văn Mẫu 10: Hãy Hóa Thân Vào Những Que Diêm Để Kể Lại Câu Chuyện Theo Diễn Biến Và Kết Thúc Truyện Ngắn Cô Bé Bán Diêm Của An
Que diêm giới thiệu về sự xuất hiện của mình
Bằng lời que diêm, dẫn dắt vào câu chuyện (là vật luôn bên cạnh cô bé nên chúng tôi hiểu và thương cảm cho câu chuyện cuộc đời cô)
2. Thân bài:
Giới thiệu qua về hoàn cảnh của cô bé bán Diêm
Đêm đông lanh buốt, ngoài trời tối tăm cô bé vẫn đầu trần chân đất đi ngoài đường.
Cô không dám về nhà vì sợ cha đánh mắng bởi cả ngày hôm nay hôm nay cô không kiếm được một xu nào.
Cô bé ngồi nép trong góc tường hai chân thu lại, trời mỗi ngày một lạnh
Những lần quẹt diêm của cô bé
Chúng tôi bàn bạc nhau và quyết định đem đến những phép màu cho cô bé, dù là những mộng tưởng tạm thời.
Thấy cô bé lạnh buốt, một anh bạn trong chúng tôi đã dùng ngọn lửa mình tạo ra đem đến cho cô bé mộng tưởng về một chiếc lò sưởi.
Ngọn lửa tắt, cô bé trở về với hiện thực, chúng tôi lại dùng ánh sáng của mình đem đến cho cô bé mộng tưởng về một bữa ăn sang trọng, thịnh soạn.
Sức chúng tôi có hạn, ngọn lửa nhanh chóng tắt đi, chúng tôi vẫn tiếp tục nỗ lực đem đến mộng ước cho cô bé về một cây thông nô-en.
Biết những thứ vật chất đó chưa đủ để xoa dịu nỗi đau của cô bé, chúng tôi quyết định biến hóa lần thứ tư, đem đến giấc mộng cho cô bé về người bà mà cô kính yêu và thương nhớ nhất. Cuộc gặp gỡ này vô cùng xúc động.
Chúng tôi chỉ có thể đem lại niềm vui cho cô bé trong khoảnh khắc, cô bé nhanh chóng quay trở về với thực tại đau buồn. Để níu kéo bà, cô bé đã đốt anh bạn cuối cùng trong bao diêm. Cuối cùng cô đã cùng bà bay lên trời xanh, chúng tôi không thể cản được.
Cái chết của cô bé bán diêm
Đau khổ khi tận mắt chứng kiến cái chết của cô bé
Cô đã ra đi rất thanh thản đôi má còn hồng đôi môi còn đang mỉm cười.
Ai qua đường cũng nghĩ cô chết đói mà không ai có thể biết được những điều kì diệu mà đêm qua chúng tôi và cô bé đã cùng trải qua.
3. Kết bài: Diễn biến kết thúc câu chuyện
Đêm giao thừa, mọi người sum họp dưới mái ấm gia đình để cùng nhau tiễn đưa năm cũ, đón chào năm mới trong không khí thiêng liêng, ngập tràn hạnh phúc. Riêng cô bé mồ côi mẹ, đầu trần, chân đất, váy áo phong phanh, bụng đói meo đang dò dẫm trong bóng tối. Suốt ngày hôm nay, cô bé chẳng bán được bao diêm nào cả. Cô sợ về nhà, người cha tàn nhẫn sẽ đánh đòn.
Lúc này, quang cảnh xung quanh đẹp đẽ, ấm áp lạ thường. Cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Những hình ảnh ấy gợi cho cô bé nhớ lại năm xưa được đón giao thừa cùng bà nội trong căn nhà xinh xắn có đầy dây thường xuân bao quanh. Nhưng rồi những tai hoạ liên tiếp xảy ra khiến gia đình cô tan nát.
Giữa đêm cuối năm buốt giá, cô bé lủi thủi một mình với chiếc giỏ đựng diêm vẫn còn nguyên. Đôi bàn tay nhỏ xíu cứng đờ vì lạnh. Cô ao ước được sưởi ấm, dù một chút thôi, bằng những que diêm. Cô rút một que diêm, tôi rơi ra theo, nằm ngay trên mặt giỏ. Cô bé quẹt que diêm vào tường, que diêm bén lửa thật là nhạy. Ngọn lửa lúc đầu xanh lam, dần dần trắng ra, rực hồng lên quanh que gỗ, sáng chói trông đến vui mắt.
Ngọn lửa soi tỏ niềm vui sáng ngời trong đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô bé tội nghiệp. Hơ bàn tay trên que diêm cháy sáng rực như than hồng, cô bé tưởng như đang được ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng. Trong lò, lửa cháy nom đến vui mắt và toả ra hơi nóng dịu dàng. Cô bé nghĩ: “Chà! Khi tuyết rơi phủ kín mặt đất, gió bấc thổi hun hút, trong đêm đông rét buốt mà được ngồi hàng giờ như thế, trước một lò sưởi, thì thích biết bao!”.
Nhưng cô bé vừa duỗi chân ra thì ngọn lửa vụt tắt. Que diêm đã tàn hẳn. Hình ảnh lò sưởi cũng biến mất. Cô bé bần thần nhớ ra rằng cha bắt mình đi bán diêm. Vậy mà! Một thoáng sợ hãi vụt qua trong óc cô bé.
Những hình ảnh đẹp đẽ do cô tưởng tượng ra khi ngắm nhìn ngọn lửa ở đầu que diêm thứ nhất cháy sáng rực đã lôi cuốn, thúc giục cô bé đốt que diêm thứ hai. Cô muốn được tiếp tục sống trong thế giới kì diệu ấy. Trước ánh lửa bập bùng, bức tường như biến thành một tấm rèm bằng vải màu. Cô bé nhìn thấu vào tận trong nhà. Bàn ăn đã dọn, khăn trải bàn trắng tinh, trên bàn toàn bát đĩa bằng sứ quý giá và có cả một con ngỗng quay. Nhưng kì diệu nhất là ngỗng ta nhảy ra khỏi đĩa và mang cả dao ăn, nĩa cắm trên lưng, tiến về phía cô.
Một ngọn gió ào qua, que diêm phụt tắt. Trước mặt cô bé vẫn là bức tường xám xịt và lạnh lẽo. Những ảo ảnh tươi đẹp chỉ hiện ra trong giây lát, còn cái đói, cái rét và bóng tối vẫn vây bủa, hành hạ cô bé đáng thương.
Tuy vậy, cô bé vẫn không ngừng ao ước. Cô muốn đêm Giáng Sinh mình cũng có một cây thông Noel thật lớn, trang trí lộng lẫy. Cô quẹt que diêm thứ ba. Bỗng nhiên, một cây thông giống y như thế hiện ra trước mắt cô. Hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi. Rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ như những bức tranh bày trong các tủ kính cũng hiện ra, đẹp tuyệt vời! Que diêm vụt tắt. Xung quanh cô bé vẫn là những bức tường lạnh lẽo và đêm tối. Cô chợt nghĩ đến người bà hiền hậu rất yêu thương cô. Nhưng bà đã mất rồi! Cô muốn được gặp bà biết bao!
Cô bé tiếp tục bật que diêm thứ tư. Người bà kính yêu hiện ra trong ánh lửa lung linh với nụ cười hiền hậu. Cô bé tha thiết năn nỉ: “Bà ơi! Bà cho cháu đi theo với! Cháu biết que diêm này mà tắt thì bà cũng sẽ biến mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Noel lúc nãy; nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi này! Trước đây, lúc bà chưa về với Thượng Đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết bao! Dạo ấy, bà đã từng nhủ cháu rằng nếu ngoan ngoãn, cháu sẽ được gặp lại bà. Bà ơi! Cháu van bà, bà xin Thượng Đế chí nhân cho cháu được về với bà. Chắc Người không từ chối đâu!”
Que diêm cháy đến tận đầu ngón tay cô bé, nóng bỏng. Ngọn lửa đã tắt và ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt cô bé cũng biến mất.
Lần thứ năm, cô bé quẹt tất cả những que diêm còn lại trong bao. Cô muốn níu kéo bà để được bà cho đi theo đến một thế giới không còn đói rét và đau khổ. Các que diêm nối nhau cháy sáng như ban ngày. Chưa bao giờ cô bé lại thấy bà mình to lớn và đẹp lão như thế này. Bà nhẹ nhàng cầm lấy tay cô bé rồi hai bà cháu cùng bay vút lên cao, cao mãi. Chẳng còn đói rét, đau buồn nào đe doạ họ nữa. Họ đã về với Thượng Đế.
Sáng hôm sau, mọi người vui vẻ kéo nhau ra đường đón mừng năm mới. Rồi vài người phát hiện ra một cô bé có đôi má hồng hào và đôi môi đang mỉm cười. Cô bé đã chết vì giá rét trong đêm giao thừa. Họ bảo nhau: “Con bé đã đốt hết một bao diêm. Chắc nó muốn sưởi cho ấm”. Một ông khách nhặt que diêm còn sót lại rơi trên nắp giỏ, nói lớn: “Ô! Nó bỏ sót một que diêm đây này!”. Vâng! Que diêm đó chính là tôi. Vì thế mà tôi đã chứng kiến đầu đuôi câu chuyện về cô bé bán diêm vô cùng đáng thương ấy.
Đêm giao thừa, trời rét mướt, trong khi mọi người đang quây quần sum họp đầm ấm và hạnh phúc trong những mái nhà rực rỡ ánh đèn thì chúng tôi – những que diêm vẫn nằm trong bao và trên giỏ của cô bé bán diêm.
Tôi và những que diêm khác đã cùng với cô bé đầu trần chân đất ấy đi khắp ngõ ngách trên phố nhưng thật buồn khi suốt cả ngày cũng chẳng có ai trong số những bao diêm chúng tôi được bán đi. Đêm giao thừa nên mùi ngỗng quay thơm lừng khắp phố, chắc hẳn cô chủ của chúng tôi đang nhớ bà nội lắm, bởi quãng thời gian có bà là những tháng ngày đầm ấm. Từ khi Thần Chết đến cướp bà đi, cuộc sống của cả gia đình đã tiêu tán, cô phải chui rúc ở một xó tối tăm, suốt ngày nghe tiếng chửi rủa của cha cô. Cô bé ôm chiếc giỏ đựng chúng tôi vào lòng rồi ngồi nép vào một góc tường giữa hai ngôi nhà, cô thu đôi chân sát vào người bởi ngay chúng tôi cũng cảm thấy trời mỗi lúc càng rét hơn. Hôm nay cô đã không về nhà, chúng tôi biết vì sao, bởi chúng tôi không ai được bán đi thì cô về nhà sẽ bị cha đánh, mà tôi cũng nghĩ dù cô bé có về nhà cũng chẳng khác hơn ở đây là bao, nơi cha con cô ở là gác sát mái nhà, những vách hở khiến gió vẫn thổi rít vào trong. Hé nhìn qua bao diêm, tôi thấy bàn tay cô bé đang cứng đờ, rồi bỗng nhiên tôi nghe tiếng cô thì thầm với chính mình:
· Chà! Giá quẹt một que diêm mà sưởi cho đỡ rét chút nhỉ? Giá mình có thể rút một que diêm ra quẹt vào tường mà hơ ngón tay nhỉ?
Thấy cô lưỡng lự chần chừ một lúc nhưng rồi cô đã quyết định lấy từ trong đống diêm chúng tôi ra một bao, rút một que quẹt vào tường. Bản thân chúng tôi bén lửa rất nhanh, ngọn lửa lúc đầu màu xanh lam, dần dần biến đi, trắng ra, quanh que gỗ rực hồng lên và ánh sáng chói trông rất vui mắt. Tôi nhìn thấy cô bé hơ đôi tay bé nhỏ trên que diêm sáng rực như than hồng, ánh sáng kỳ dị ấy khiến cô bé tưởng tượng ra mình đang ngồi trước một lò sưởi bằng sắt có những hình nổi bằng đồng bóng nhoáng, lửa cháy trong lò trông vui mắt và tỏa ra hơi nóng dịu dàng. Đôi bàn tay cô bé hơ trên ngọn lửa, cô cảm thấy dễ chịu nhưng bên tay cầm diêm ngón cãi đã nóng bỏng lên. Với thời tiết khắc nghiệt tuyết phủ kín mặt đất, gió bấc thổi vun vút mà được ngồi hàng giờ như thế, trong đêm đông rét buốt, trước một lò sửa thì khoái biết bao. Cô bé vừa duỗi chân ra thì lửa vụt tắt và lò sưởi không còn nữa, trên tay cô bé là que diêm đã tàn hẳn, vẻ mặt cô bần thần và bất giác nhớ nhiệm vụ cha giao đi bán diêm, cô biết chắc về nhà sẽ ăn mắng.
Rồi cô bé quẹt que diêm thứ hai, diêm lại cháy sáng rực, tôi nhìn thấy bức tường trước mặt mình biến thành tấm rèm bằng vải màu, nhìn thấu vào trong một ngôi nhà, trong đó có bàn ăn đã dọn sẵn trải khăn trắng tinh, trên bàn toàn bát đũa quý giá và cả một con ngỗng quay, điều kì diệu là con ngỗng đó nhảy ra khỏi đĩa mang theo cả dao ăn, phuốc-sét cắm trên lưng tiến về phía chúng tôi. Nhưng khi que diêm tắt, hóa ra chỉ là ảo tưởng, trước mặt tôi và cô bé vẫn chỉ là bức tường lạnh lẽo, cảnh tượng ngoài kia vẫn là phố xá vắng teo, lạnh buốt, tuyết phủ trắng xóa, mấy người mặc quần áo ấm áp đi đến nơi hẹn hò, hoàn toàn lãnh đạm với cảnh nghèo khổ của tôi và cô bé bán diêm. Que diêm thứ ba được quẹt lên, tôi và cô bé cùng ngước nhìn thì thấy một cây thông Nô-en lớn trang trí lộng lẫy với hàng ngàn ngọn nến sáng rực, lấp lánh trên cành lá xanh tươi, rất nhiều bức tranh màu sắc rực rỡ. Bỗng cô bé với tay về phía cây thông nhưng khi đó diêm vụt tắt, những ngọn nến kia cứ thế bay lên rồi biến thành những vì sao trên trời, cô bỗng nhớ về bà vì bà hay nói “Khi có một vì sao đổi ngôi là có một linh hồn bay lên trời với Thượng Đế”. Thế rồi cô bé quẹt tiếp que diêm nữa, người bà của cô hiện ra trong ánh lửa lung linh với nụ cười hiền hậu, cô bé reo lên:
· Bà ơi! Bà cho cháu đi với! Khi que diêm tắt bà lại biến mất giống như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Nô-en, nhưng bà đừng bỏ cháu lại nơi này, trước kia khi bà chưa về với Thượng đế bà cháu mình đã sung sướng biết bao. Dạo ấy bà nói với cháu rằng nếu cháu ngoan sẽ được gặp lại bà, bà ơi! Cháu van bà hãy xin Thượng đế cho cháu về với bà, chắc Người không từ chối đâu.
Lời cô bé vừa dứt que diêm lại vụt tắt, thế là cô bé đem hết bao diêm ra, quẹt tất cả số diêm còn lại trong bao với hy vọng níu kéo bà, ánh sáng diêm nối tiếp nhau làm rực sáng như ban ngày, bà của cô bé cũng to lớn và đẹp lão hơn bao giờ hết. Tôi là que diêm cuối cùng được đốt, trong ánh sáng của chính mình tôi đã thấy bà cầm tay cô bé rồi hai bà cháu vụt lên cao, cao mãi, nơi ấy chẳng còn đói rét, khổ đau nào đe dọa nữa vì họ đã về với Thượng đế.
Trước khi chính mình bị vụt tắt, tôi đã nhìn thấy nụ cười trên môi của cô bé, đó là một nụ cười hạnh phúc, chắc hẳn cô hạnh phúc hơn bao giờ hết vì đã được mãi mãi ở bên cạnh người bà thân yêu của mình, mãi mãi rời xa cái giá lạnh, đói khát và những trận đánh của cha.
Trời đã tối, cửa sổ mọi nhà đều sáng rực ánh đèn và trong phố sực nức mùi ngỗng quay. Giây phút đón giao thừa sắp đến. Vậy mà chúng tôi vẫn cùng cô bé tội nghiệp rong ruổi qua từng con phố. Chúng tôi tự nhủ hãy nằm yên, nằm yên và cầu nguyện để tất cả chúng mình sẽ đi về nhà ai đấy. Chỉ có vậy và chỉ có vậy thôi, cô chủ mới được về nhà để đón Tết trong ấm cúng.
Thế nhưng thật oái oăm thay. Đêm ba mươi, ai còn đi mua diêm làm chi nữa. Giờ này họ đã yên ổn cả rồi. Họ đang ngồi bên lò sưởi và chờ đến giờ phá cỗ. Chúng tôi biết vậy và cả cô chủ nhỏ tội nghiệp của chúng tôi cũng thế. Nhưng cô vẫn cứ đi, lang thang trong rét mướt và hy vọng. Niềm hy vọng ấy trong cái đêm nay thật quá nhỏ nhoi. Vậy mà nó chỉ chực chờ để tan biến mất.Trời đã về khuya. Và chúng tôi cảm thấy đôi bàn tay của cô chủ đang cứng lại. Cô dừng lại và ngẫm nghĩ về một điều gì đó. Bỗng đột nhiên, cô rút một trong số chúng tôi ra và quẹt sáng. Anh bạn của chúng tôi bén lửa rất nhanh loáng qua rồi biến đi trên nền than hồng rực. Chúng tôi không biết cô bé nghĩ gì nhưng ánh mắt cô bé rất vui và hình như miệng cô còn ánh lên cả một nụ cười thì phải.
Cô bé duỗi chân ra nhưng đờ đẫn nhìn que diêm vụt tắt. Cô lại bần thần và suy nghĩ hồi lâu. Chắc cô bé đang lo không bán được diêm, về nhà sẽ bị cha chửi mắng.Thế rồi, mạnh mẽ hơn, cô lại quẹt lửa anh bạn thứ hai. Lửa lại cháy và sáng rực. Ánh mắt cô bé lại vui lên. Khuôn mặt đỏ hồng rạng rỡ. Nhưng không đầy một phút sau, anh bạn tôi vụt tắt. Trước mặt cô bé chỉ còn là những bức tường lạnh lẽo, dày đặc, tối tăm. Phố xá vẫn vắng teo và lạnh buốt. Tuyết phủ trắng xóa, gió bấc vi vu và mấy người khách qua đường quần áo ấm áp vội vã đi đến nơi hò hẹn.
Cô chủ không còn nghĩ về cha. Cô không còn sợ. Cô quẹt thêm một que diêm nữa. Lần này cảm giác như anh bạn của chúng tôi bốc cháy lâu hơn. Niềm vui cũng dừng lại trên khuôn mặt của cô chủ tôi lâu hơn đôi chút. Không biết lúc này cô bé đang nghĩ đến cái gì, đến cây thông Nô-en hay đến người bà yêu quý.
Cô bé lại quẹt thêm một que diêm nữa. Một ánh sáng xanh tỏa ra xung quanh. Cô bé cười và reo lên hạnh phúc:
– Bà ơi! Cho cháu đi với! Cháu biết rằng diêm tắt thì bà cũng biến đi mất như lò sưởi, ngỗng quay và cây thông Nô-en ban nãy. Nhưng xin bà đừng bỏ cháu ở nơi đây. Trước khi bà về với Thượng đế chí nhân, bà cháu ta đã từng sung sướng biết nhường nào. Dạo ấy bà từng chủ cháu rằng nếu cháu ngoan ngoãn, cháu sẽ được gặp lại bà. Bà ơi! Cháu van bà, bà xin với Thượng đế chí nhân cho cháu về với bà. Chắc Người không từ chối đâu.
Anh bạn thứ tư của chúng tôi vụt tắt. Thế là cái ảo ảnh rực sáng trên khuôn mặt cô chủ nhỏ cũng biến mất luôn. Nhưng cô bắt đầu lôi ra tất cả chúng tôi và quẹt sáng. Dường như cô chủ của chúng tôi đang muốn níu kéo một điều gì. Chúng tôi nối nhau chiếu sáng như giữa ban ngày. Và chúng tôi nhận ra trên khuôn mặt kia đang nở ra một nụ cười mãn nguyện. Một xó tường bỗng vụt sáng lên nhưng cũng chỉ một phút sau nó lại trở về với cái tối tăm lạnh lẽo. Chúng tôi đã thắp lên những tia sáng cuối cùng còn cô chủ của chúng tôi thì bỗng nhiên gục xuống. Có lẽ cô mệt quá. Cô đã không ăn và không nghỉ suốt những ngày qua nên chắc bây giờ đang đói lả. Chúng tôi thương cô chủ quá và cầu mong sao cho đêm giao thừa qua thật là nhanh.Sáng ngày mùng một, tuyết vẫn phủ kín mặt đất, nhưng mặt trời lên, trong sáng và chói chang trên bầu trời xanh nhợt. Chúng tôi – những que diêm còn sót lại trong túi của cô chủ đêm qua bỗng nghe thấy tiếng gọi của một người phụ nữ:
– Cháu bé ơi! Cháu bé ơi! Cháu là con cái nhà ai mà ra nông nỗi thế này.
Người đi đường cũng bắt đầu xúm lại. Họ tò mò đoán và ngắm nghía cô gái có đôi má hồng và đôi môi đang cười mỉm nằm giữa những bao diêm, trong đó có một bao đã đốt hết hẳn. Người đàn bà khi nãy rẽ đám đông ra để chen vào. Tay bà mang theo một cốc sữa đang còn nóng và một chiếc áo lông cừu đang còn mới. Uống một cách khó khăn vài ngụm sữa, cô chủ đã mơ màng tỉnh lại. Mấy người đàn ông giúp người phụ nữ đưa cô chủ về một ngôi nhà nhỏ rồi họ tản mác đi chơi. Bây giờ cô chủ đã tỉnh hẳn và đang ngồi bên lò sưởi.
– Cháu cảm ơn bà! Cô chủ nói.
Người phụ nữ nhanh nhảu đáp:
– Không có gì đâu cháu ạ! Nhìn cháu ta đã đoán ra tất cả mọi việc rồi. Ta cũng buồn như cháu. Trước đây ta cũng có một cô cháu gái nhưng Thượng đế chí nhân đã rước nó đi. Giờ ta gặp cháu đâu phải chăng là Thượng đế thương ta mà trả cho ta đứa cháu. Ta tuy nhỏ nhưng rất rộng lòng thương. Nếu cháu muốn, cháu có thể ở đây với ta làm bạn.
Cô bé không đáp lời người phụ nữ. Mắt cô bé rưng rưng nhìn những bông tuyết đang rơi trắng xóa ngoài khung cửa. Nhưng rồi bỗng nhiên cô quay lại, sà vào vòng tay âu yếm của người thiếu phụ và nức nở: Bà ơi! Bà ơi! Bà thương cháu mà trở về với cháu thật hay sao!
Soạn Bài Cô Bé Bán Diêm Ngắn Nhất
Cùng TOPLOIGIAI Soạn bài Cô bé bán diêm ngắn nhất để thấy được những hoàn cảnh đáng thương trong xã hội. Em bé mồ côi trong câu truyện cho dù trong hoàn cảnh khó khăn vẫn cháy lên niềm mơ ước, khát khao hướng tới tương lai tốt đẹp
Khái quát truyện Cô bé bán diêmCâu chuyện kể về một cô bé bán diêm mồ côi mẹ từ nhỏ trong đêm giao thừa tuyết rơi lạnh giá cố bán những bao diêm. Cả ngày nay cô bé phải đi qua nhiều con phố nhưng không bán được bao nào, cái lạnh, cái đói làm em kiệt sức. Nhưng em lại không thể quay về nhà được vì sợ bị đòn. Ngồi nép vào góc tường em rút những que diêm trong bao ra đốt để sưởi ấm. Quẹt que diêm thứ nhất,lò sưởi hiện ra,que thứ hai vụt cháy em thấy đồ ăn thơm ngon,rồi que thứ ba em thấy cây thông noel rực rỡ đẹp đẽ , que cuối cùng em được gặp được người bà hiền hòa nhân hậu. Em đã quẹt hết chỗ diêm mà mình có để được nhìn thấy bà. Em ra đi nhưng trên môi em vẫn còn giữ lại nụ cười vì trong mơ em đã được gặp bà.
Chia 3 phần như phần bố cục
– Căn cứ vào những lần quẹt diêm của cô bé để xác định những đoạn nhỏ:
+ Ba lần quẹt diêm đầu tiên của cô bé thấy lò sưởi,đồ chơi,thức ăn: ước muốn bình thường giản dị của cô bé được như những đứa trẻ khác.
+ Lần thứ tư quẹt diêm có bé nhìn thấy bà: khát khao của cô bé muốn được bảo vệ
+ Cô bé đốt hết chỗ diêm mình có để níu giữ hình ảnh của bà.
Hoàn cảnh cô bé bán diêm rất đáng thương:nhà nghèo,mồ côi mẹ từ nhỏ,bà ngoại mất sớm,cô sống với người cha trên căn gác sát mái nhà,cha cô bé suốt ngày uống rượu đánh đập cô bé. Ngày giáng sinh cô bé vẫn phải đi bán. Cô bé có những ước mơ nhỏ nhoi nhưng ngoài hiện thực không có. Để rồi em ra đi trong cái lạnh của ngày tuyết rơi.
– Những hình ảnh đối lập được nhà văn sử dụng nhằm khắc họa nỗi khổ của cô bé:
Mất đi mẹ và bà ngoại làm những tháng ngày của cô bé trở nên đáng thương.
Mộng tưởng của cô bé bán diêm diễn ra theo trình tự hợp lý:
+ Đầu tiên trong sự lạnh lẽo của những bông tuyết cô ước có cái lò sưởi để được cảm nhận sự ấm áp.
+ Có được sự ấm áp, cô bé thấy đói, vì cô đã nhịn rất lâu rồi.
+ Bàn thức ăn biến mất làm cô nhớ đến sự đẹp đẽ đêm giáng sinh là cả nhà được quây quần bên cây thông noel.
+ Cô gặp được người bà hiền hậu, mà mỉm cười với cô.
+ Cảnh hai bà cháu nắm chặt tay nhau bay lên trời: thoát khỏi những đau buồn.
– Mộng tưởng gắn với thực tế: là sự ấm áp của lò sưởi, món ngỗng quay thơm ngon, cây thông được trang trí đẹp đẽ.
– Mộng tưởng thuần túy là gặp được người bà thân thương.
Những mộng tưởng của cô bé bán diêm là những mộng tưởng chung của tất cả những đứa trẻ đồng cảnh ngộ thời bấy giờ khao khát cuộc sống ấm no hạnh phúc bên gia đình.
Cảm nghĩ về cô bé bán diêm: một cô bé nhỏ đáng thương. Ở cái tuổi đáng ra nhận được sự yêu thương chăm sóc từ gia đình nhưng phải bươn chải kiếm tiền qua ngày cho người cha, lại còn hay bị ông ta la mắng, đánh đập. Cô bé luôn mơ ước có được cuộc sống no ấm,sum vầy bên gia đình,muốn được vui chơi đúng với lứa tuổi của em. Cô bé ra đi, để lại cho mọi người sự bàng hòng và thức tỉnh.
– Cảm nghĩ về đoạn kết: Hình ảnh cô bé bán diêm ra đi dưới cái lạnh trogn đêm tuyết rơi nhưng nụ cười vẫn đọng trên môi- đó là hình ảnh tác giả tưởng tượng đưa vào câu chuyện giúp giảm bớt sự đau thương. Cái chế có lẽ là một sự giải thoát cho em, tác giả miêu tả cảnh hai bà cháu nắm tay nhau bay về trời. Một cái kết mang màu sắc cổ tích mặc dù bi thương nhưng vẫn có gì đó thật đẹp đẽ. Hi vọng em sẽ tìm được hạnh phúc ấm áp ở nơi xa.
Nội dung chính truyện Cô bé bán diêmTác phẩm cho thấy sự đồng cảm của tác giả đối với những số phận đáng thương trong xã hội.
Cập nhật thông tin chi tiết về Kể Lại Câu Chuyện Cô Bé Bán Diêm Ngắn Gọn Nhất trên website Englishhouse.edu.vn. Hy vọng nội dung bài viết sẽ đáp ứng được nhu cầu của bạn, chúng tôi sẽ thường xuyên cập nhật mới nội dung để bạn nhận được thông tin nhanh chóng và chính xác nhất. Chúc bạn một ngày tốt lành!